Rớm nước mắt bức thư cô gái trường Y gửi cha

 11/10/2018 08:23 |  1447 lượt xem |  Chuyên mục: Tin Tức Cựu Sinh Viên |  Ngọc Anh

Bài viết là câu chuyện cảm động về tình cha con trong hoàn cảnh nghèo khó. Bức thư của cô gái trường y - Trường Cao Đẳng Y Khoa Phạm Ngọc Thạch gửi cha là điển hình cho bao tình phụ tử thiêng liêng, cao cả khác. Tuy cây mỗi hoa nhà mỗi cảnh, nhưng tâm của người ba nào dành cho con cũng đều giống nhau.

cuộc sống của sinh viên trường Y

Tâm thư xúc động của sinh viên trường Y

Rớm nước mắt bức thư cô gái trường y gửi cha

Lại một đêm nữa con khó ngủ, có thể sẽ lại thức thâu đêm như hôm qua, hôm kia. Trong đầu con giờ chỉ có hình bóng của cha. Chẳng hiểu sao lần này con tự nhiên nghĩ về cha nhiều hơn nghĩ về mẹ. Nước mắt cứ thế tuôn rơi như mưa ngoài trời vậy.

Chợt nhớ, hồi học năm nhất, trong giờ ra chơi , cô giáo dạy chuyên ngành có hỏi con rằng: "con bé này, bố mẹ em làm bác sỹ à". Ngạc nhiên quá, con vội đáp: " dạ không, bố mẹ em là nông dân ạ". Cô giáo cười hiền từ quay mặt xuống lớp và bảo: "Tốt ! Trí thức đời số 1 giống cô". ( bố mẹ cô cũng làm nông).  Rồi cô tiến lại gần hơn, kể vài tấm gương  quê ở Nghệ An trong khoa cho con nghe. Họ có thành tích học tập tốt, ra trường thành đạt làm ở những bệnh viện nổi tiếng của nhà nước, có người có cơ hội ra nước ngoài. Và không quên dặn dò: "con cố gắng phấn đấu được như các anh/ chị ấy cho bố mẹ tự hào". Con chỉ biết mỉm cười thật tươi.

Thật ra, chỉ cần con ngoan ngoãn, biết vâng lời cũng đủ làm cha tự hào rồi cha nhỉ? Đậu Cao Đẳng Dược - Trường Cao Đẳng Y Khoa Phạm Ngọc Thạch là niềm vui của con nhưng lại là nỗi lo của cha. Mái tóc kia sẽ phải chen lẫn thêm nhiều sợi bạc trắng xóa, đôi bàn tay kia sẽ chằng chịt vết chai sạn, dáng người kia vốn mỏng manh lại thêm gầy guộc. Chưa kể những khi lam lũ ngoài đồng ruộng, cha phải bạc mặt vì sương gió nhưng hạt lúa gieo vào lòng đất cứ vô tình trôi đi theo dòng nước lũ. Thưa thớt những hạt còn sót lại đâm chồi lớn lên thành cây vẫn mãi đương thì con gái không chịu kết trái trổ bông. Nhưng vì muốn con nên người " tui cho nó học để làm người chứ không phải học để làm quan", cha đã hy sinh tất cả mà không một lời kêu ca.

Con còn nhớ như in cái ngày ấy - ngày đầu tiên cha dẫn con ra Hà Nội làm thủ tục nhập học. Sau khi lo lắng các thủ tục nhập học, phòng trọ cho đứa con nhỏ, cha vội vã về vì còn nhiều công việc đang dở dang ở nhà. Giây phút leo lên xe khách, cha quệt ngang dòng nước mắt, nhìn con với bao sự kỳ vọng mà lòng chợt thắt lại. Con chẳng biết mình đã 18 tuổi, cứ khóc oà như thuở còn bé thơ. Chiếc xe cứ vô tình trôi đi còn nước mắt con cứ chảy dài...

Tuổi 18 - lần đầu tiên đặt chân lên mảnh đất Hà thành đơn độc, không ngừời thân thích, con giống như một chú chim non không cánh lần đầu tập bay vậy. Cuộc sống trọ học xa nhà có quá nhiều khó khăn, cám dỗ. Nhưng tất cả đã qua đi một cách nhẹ nhàng vì con còn mẹ, còn cha. Và con biết có những cuộc gọi của con khiến cha phát hoảng vì xin một lúc nhiều tiền.

Ngày tháng cứ lặng lẽ trôi, ba năm sau , khoanh khắc con nở nụ cười hạnh phúc cầm trên tay tấm bằng Cao Đẳng Dược cũng là lúc con biết tin sức khỏe của cha không tốt như trước nữa. Thế là chẳng về nhà khoe bằng với cha như dự định nữa, con xếp gọn vào một góc tủ rồi đi làm với mong muốn lúc ấy là kiếm được càng nhiều tiền càng tốt.

tâm thư của sinh viên trường Y

Bỗng một ngày, chợt nhận ra mình mải mê với công việc mà quên đi bố mẹ ngày một già yếu!

Thời gian con dành hết cho công việc, nói chuyện với cả nhà được dăm ba câu rồi đi ngủ dưỡng sức. Cận ngày tết mới được về nhà mà về ít bữa lại vội vã ra đi. Không nói nhưng con biết cha buồn lắm .

- "Sao năm nay con nghỉ muộn mà làm sớm thế

- Thì tại mọi năm con đi học nên được nghỉ tết một tháng cơ mà cha".

Sâu thẳm trong ánh mắt buồn ấy là khát khao được thủ thỉ nói chuyện cùng con, bữa cơm nhà có mặt con nhiều thêm nữa. Cha nói: "làm vừa thôi, cùng lắm thì về cha nuôi". À, Hoá ra hạnh phúc chỉ đơn giản vậy mà bấy lâu con cứ cố tìm. Bây giờ con càng thấm "tiền không mua được hạnh phúc". Đừng chỉ cố gắng kiếm tiền để rồi nuối tiếc. Tiếc vì thời gian qua chúng ta không quan tâm, yêu thương nhiều hơn một tý hay ít thờ ơ trước nỗi vất vả của cha mẹ nhiều hơn một tý,...

Chà à! Con đã nói "em yêu anh" với người mà con thích, con luôn luôn nói lời cảm ơn, xin lỗi với người ta nhưng thú thật con chưa một lần trực tiếp nói rằng :"con yêu cha", "con xin lỗi cha","con cảm ơn cha",... Không phải vì không biết mà là vì người quê ta rất e dè trong việc dùng lời nói thể hiện tình cảm với người một nhà.

Cha! Phải luôn mạnh khỏe cha nhé! Đợi con! Con sẽ về nhà sớm thôi. Về kể cho cha nghe mọi chuyện cha nhé! Về nhà con sẽ hỏi cha "vì sao cha không bao giờ ép con phải học cho bằng bạn bằng bè? Vì sao cha không bao giờ ép con phải đỗ ĐH? Vì sao cha lại muốn con chọn học Cao Đẳng Dược - Trường Cao Đẳng Y Khoa Phạm Ngọc Thạch? Vì sao cha biết trước, ra trường con tự kiếm được việc làm. Nhưng con  sẽ hỏi thêm "vì sao cha không bao giờ ép con phải cố gắng kiếm nhiều tiền? ....Vì trong mắt cha, con đã là một dược sỹ - niềm tự hào của Người, có phải không?

TRƯỜNG CAO ĐẲNG Y KHOA PHẠM NGỌC THẠCH

 Địa chỉ: Số 127/3/5 Hoàng Hoa Thám, Quận Tân Bình, TP.Hồ Chí Minh

Điện thoại / Zalo / Line: 0899 955 990 - 0969 955 990

- Website:  caodangduoctphcm.org.vn

- Facebook: www.facebook.com/TruongCaoDangYKhoaPhamNgocThachTPHCM

Website chính thức của Trường cao đẳng y khoa Phạm Ngọc Thạch, mọi thông tin sao chép cần được đồng ý bằng văn bản.